*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Hạ Cẩn
Đối phương muốn bản vẽ gốc của Gia Trừng, vậy thì cứ cho bọn họ bản vẽ gốc đi, Trình Tuyển đã nói như vậy.
Chỉ có điều… Bản vẽ gốc đem cho, là phương án A đã bị bác bỏ trước đó, đã không còn dùng nữa.
Người ta đưa tới cửa muốn chết, không kiếm tiền của bọn họ thì quả thực là lương tâm cắn rứt. Sau khi Nguyễn Thu Thu và Trình Tuyển bàn bạc xong lại cùng bọn Đồ Nam, lão Mạnh mở một cuộc họp nhỏ, lão Mạnh quyết định nên cho đồ gì, còn có ý xấu đưa cho chúng mấy tấm bản thảo mà bọn cô không thích nhất.
Bàn bạc chi tiết xong, Nguyễn Thu Thu gửi tin nhắn cho Lâm Lợi: “Đồ đã lấy được, lúc nào chúng ta gặp mặt?”
Lâm Lợi nhận được tin nhắn vô cùng hưng phấn.
Y lập tức hẹn Nguyễn Thu Thu gặp mặt ngay trong ngày ở đi cửa hàng đồ ngọt lần trước, còn căn dặn Nguyễn Thu Thu phải cẩn thận một chút, đừng để bị người của công ty phát hiện cô, Nguyễn Thu đáp ứng vô cùng tự nhiên.
Ngày hôm nay gió vẫn lạnh run như cũ, Nguyễn Thu Thu cóng run lẩy bẩy, đợi cho cô đến cửa hàng đồ ngọt, liếc mắt liền thấy một bóng người mập mạp, quả nhiên là Lâm Lợi. Lâm Lợi đang ăn một khối bánh kem ngàn tầng*, mặt dính bơ mà không biết, Nguyễn Thu Thu chỉ chỉ môi, đi đến trước mặt y, mỉm cười.
*Bánh kem ngàn tầng
Cô nhìn Lâm Lợi, tựa như đang nhìn một bé Tiểu Tiền Tiền* hồng phấn, nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu.
*小钱钱: Là con thỏ này nè
Cô nở nụ cười.
Mặc dù Lâm Lợi ở trên thương trường cũng thường gặp nhiều người đẹp nhưng bị Nguyễn Thu Thu bắt gặp được bộ dáng túng quẫn thì vẫn có chút xấu hổ, nhất là lúc đối phương tràn ngập ý cười nhìn y.
Lâm Lợi vội vàng cầm khăn tay lên lau miệng, mời Nguyễn Thu Thu ngồi xuống.
“Cô gọi chút gì đi.”
Nguyễn Thu Thu gọi một cốc trà sữa trân châu cho ấm tay.
Lâm Lợi hỏi: “Vật kia —— ”
Nguyễn Thu Thu nhíu mày: “Anh bảo quản mấy thứ này cho tốt đâu, tôi tốn không ít công sức đâu.” Phải chọn rất lâu đấy.
“Đương nhiên đương nhiên.”
Nguyễn Thu Thu để USB lên bàn, đẩy qua chỗ y, Lâm Lợi vội vàng cầm lên cẩn thận từng li từng tí lau mấy lần, sau đó đặt vào trong túi công văn màu đen. Nguyễn Thu Thu thấy động tác của cẩn thận thái quá của y, có chút buồn cười.
Lâm Lợi nói: “Bây giờ trả trước cho cô ba triệu, sau khi công ty của chúng tôi tiến hành tiếp các bước tiếp theo sẽ tính sau.”
Nguyễn Thu Thu mí mắt nhấc lên, nháy mắt thần sắc trở nên rất giống Trình Tuyển, cặp mày sắc bén chau lên, ngay cả giọng điệu cũng là thản nhiên nhẹ nhàng: “Các ngươi không phải là muốn vi phạm ước định chứ.”
“Đương nhiên sẽ không!”
Bị cô nhìn chằm chằm nhìn như vậy, Lâm Lợi toàn thân đều nổi da gà, lập tức khoát tay.
“Nhỡ đâu lấy được đồ giả, chúng tôi chẳng phải sẽ mất trắng sao? Cho nên, chờ chúng tôi…”
“Thật xin lỗi, tôi không có cái kiên nhẫn này. Tôi nhiều nhất chỉ có thể chờ đến khi các người công bố bản đồ khái niệm game thôi.”
Nguyễn Thu Thu hai tay ôm vai, nghiêng chân: “Hoặc là các ngươi cũng có thể lựa chọn từ chối, cuộc trò chuyện lần trước của chúng ta đã bị tôi ghi âm lại rồi, các người không trả tiền, tôi sẽ báo cho Gia Trừng, ai cũng không dễ kiếm tiền mà, anh nói có đúng không?”
Lâm Lợi lau mồ hôi lạnh: “Tôi phải trở về thương lượng một chút.”
Nguyễn Thu Thu cười như không cười: “Khuyên các người suy nghĩ nhanh lên một chút, theo tôi được biết, bây giờ cách thời gian Gia Trừng tuyên bố sơ đồ khái niệm không còn mấy ngày đâu.”
Hôm sau.
Câu lạc bộ đánh gôn nào đó
Lâm Lợi đứng ở một bên, cho người nhặt bóng lui ra cầu y lui ra. Y cúi đầu báo cáo với Phó tổng nhưng lời của Nguyễn Thu Thu, Phó tổng híp mắt lại, chép miệng một cái, nói: “Vậy còn không mau đẩy nhanh tốc độ đi?”
“Vậy số tiền kia?”
“Trước cứ đưa cho ả, đến lúc đó sẽ biện pháp làm khiến ả phải nhổ ra.” Anh cười lạnh nói.
Tình nhân nhỏ bé kia của hắn phải thưởng nhiều một chút rồi.
Nghĩ như vậy, Phó tổng chợt thấy tâm viên ý mã. Bọn người kia không phải luôn nói hắn không biết quản lý công ty, nói hắn chỉ biết cầm tiền của gia tộc đi phá thôi à, không phải là bây giờ hắn đã sắp thành công rồi sao?
Hắn đã nghĩ kỹ, sau khi công thành danh toại nhất định phải mở chúc mừng, đã bắt đầu nghĩ đến việc nên đứng trên bục giảng giải chiếc công của mình như thế nào.
Về phần con đàn bà kia?
A, dám uy hiếp Nam Cung Ngạo Thiên hắn, quả thực là tự tìm đường chết!
*
Nguyễn Thu Thu nhận được tiền của công ty Thụy Phương. Lần thứ nhất gửi ba triệu, thứ hai gửi bảy triệu, mười triệu cứ như thế bay vào túi cô, làm cho cô có loại cảm giác hạnh phúc không chân thực.
Đối phương quả nhiên là tay lão luyện, thủ đoạn làm việc cực kỳ kín kẽ. Nguyễn Thu Thu đếm số chữ số 0 trong sổ tiết kiệm, đột nhiên cảm nhận được cái gì gọi là cảm giác hưng phấn khi trúng xổ số.
Trời ạ, kiếm tiền thật dễ!
Nguyễn Thu Thu nghiêm trang dựa khung cửa, nhìn điện thoại di động nói với Trình Tuyển: “Người ngốc thì nhiều tiền. Lời này quả thật không sai.”
Trình Tuyển đang bận bịu ăn đồ ăn vặt, anh rót một chén sữa bò, cầm một túi ngũ cốc. Ngũ cốc này là ngũ cốc hoa quả sấy khô, bắt đầu ăn rộp rộp giòn tan, thừa dịp Nguyễn Thu Thu không chú ý, anh chỉ “khẽ khàng” đổ một ít, thế mà đã đổ ra một núi nhỏ cao như vậy.
Nghe được tiếng vang Nguyễn Thu Thu quay đầu liền phát hiện động tác nhỏ của Trình Tuyển: “… Dừng tay!”
Cho dù là thức ăn ít calo cũng không được ăn nhiều như thế!
Trình Tuyển thất vọng dừng động tác lại, thừa dịp Nguyễn Thu Thu hơi sơ suất không đề phòng, cố ý run run tay, lại hất ra một ít ngũ cốc nữa, ngũ cốc suýt nữa tràn ra khỏi bát sữa.
Nguyễn Thu Thu: “…”
Người ngốc, nhiều tiền, rốt cuộc là nói ai?
“Chúng ta chia tiền đi, chủ yếu là công ty ra sức, tôi ba anh bảy thế nào? Ngại ít hai chúng ta có thể nói lại nha.” Nguyễn Thu Thu kéo ra cái ghế ngồi ở đối diện, một đôi mắt đào hoa xinh đẹp sáng đến kinh người, lóe ra ánh sáng chói lọi tên là tiền tài.
Trình Tuyển: “Rộp rộp…”
Nguyễn Thu Thu: “Ngại ít à? Anh tám tôi hai?”
Trình Tuyển: “…”
Nguyễn Thu Thu: “Này!”
Trình Tuyển cuối cùng từ chậm rãi chòi đầu ra khỏi bát sữa bò ngũ cốc, chậm rãi nói: “Đều cho em.”
Nguyễn Thu Thu sững sờ, nói: “Mặc dù anh có tiền, nhưng mà cũng không thể cho em tất chứ.”
Trình Tuyển tiếp tục nói: “Em cứ bảo quản trước, tôi không có tiền thì sẽ bảo với em sau.”
Nguyễn Thu Thu: “…” Đây không phải là nói nhảm sao!
“Vợ chồng cùng chung tài sản, ai cầm đều là giống nhau.” Ngữ khí của anh rất bình tĩnh, nói xong, lại cúi đầu tiếp tục nhai ngũ cốc hoa quả.
Nguyễn Thu Thu không lay chuyển được anh, đành phải gãi gãi lông mày, nói: “Được rồi, vậy em cầm trước.”
Số tiền kia trước hết cứ đặt vào đã, cô cũng chưa cần đến, đặt ở ngân hàng lấy lợi tức cũng không tệ.
Động tác của Thụy Phương quả nhiên cực nhanh.
Ngay trước lễ Giáng Sinh, tăng giờ làm việc công bố chính thức bản đồ khái niệm và giới thiệu, thoạt nhìn cũng copy được sơ sơ, nhìn cứ như là của bọn họ làm thật vậy. Trước đó, tên game của Gia Trừng đã tuyên bố, tên là « Hiệp Khách Hành », Thụy Phương cũng dùng tên tương tự, tên là « Hiệp Đạo ».
Đối phương rõ ràng là mua acc PR để tăng khí thế, thuê mấy tài khoản Weibo V chia sẻ, thổi phồng game vô cùng khoa trương, nói là trò chơi mời một nhà thiết kế mới, sẽ lấy diện mạo hoàn toàn mới gặp mặt cùng mọi người.
Ngồi trên hot search cả ngày trời, ý kiến thì có đủ loại. Dân mạng thường xuyên chơi game đều vô cùng hoài nghi Thụy Phương, dù sao chuyện bọn họ treo đầu dê bán thịt chó cũng không phải chưa từng có, cũng không ít người chờ mong công ty có thể cho ra thay đổi gì.
Cùng thời khắc đó, trên mạng thổi lên một làn gió, nói phong cách vẽ tranh mới của Thụy phương hơi tương tự với Gia Trừng, đều là là sắc thái cổ điển vô cùng sinh động khiến cho người ta hai mắt tỏa sáng nhưng nếu như nói đến chân chính chế tác vẫn là Gia Trừng làm tốt hơn một chút.
Cùng lúc đó, vốn là hôm qua tuyên bố rằng hôm nay chính thức giới thiệu, Gia Trừng lại không có động tĩnh, nói xảy ra chút vấn đề, ba ngày sau sẽ đưa ra một thông báo chính thức. Tin tức vừa ra, đám dân mạng đều kinh ngạc, không biết Gia Trừng đã xảy ra chuyện gì.
Đây là lần đầu tiên bọn họ trì hoãn thời gian, chẳng nhẽ xảy ra vấn đề gì sao?
Bên kia đám người Thụy Phương vui cười lật trời.
Quả nhiên! Cô ta không đưa cho bọn họ đồ giả, Gia Trừng quả thật là đã xảy ra vấn đề!
Các công nhân viên của Gia Trừng xôn xao, trừ công ty cao tầng, ai cũng không rõ đến cùng là xảy ra vấn đề gì. Không biết là ai truyền lời đồn, nói là công ty có nội gián, tiết lộ bản thảo của công ty ra ngoài, đồng thời âm thầm đem danh nội gián chỉ hướng lên người Nguyễn Thu Thu.
Lúc Nguyễn Thu Thu đến công ty, lập tức phát giác được ánh mắt vài nhân viên nhìn cô rất không thích hợp. Từ Nguyễn Thu Thu tiến vào đã rất nổi bật, đối với ánh mắt khác thường của người khác đã thành thói quen, tự nhiên sẽ không nghĩ nhiều.
Cho đến lúc có người ở sau lưng vụng trộm nghị luận: “Nhìn đi, bán đứng công ty mà còn mặt dày tới làm việc.”
Đồ Nam gửi tin nhắn cho Nguyễn Thu Thu.
“Công ty có người tung tin đồn nhảm chị là người phản bội, xem chừng là có nội gián của Thụy Phương. Chị dâu, để chị thiệt thòi một chút rồi, bọn em sẽ tăng tốc độ, nhanh chóng bắt được người.”
Nguyễn Thu Thu ngẩn người, lập tức buồn cười trả lời lại: “Được, tôi không chết được đâu.”
Lão Mạnh ngồi ở văn phòng, thoải mái nhàn nhã hỏi: “Thế nào, muốn buông lỏng tâm trạng một chút hay không?”
Nguyễn Thu Thu: “Buông lỏng tâm trạng?”
Mắt lão Mạnh hiện lên một ánh sáng quỷ dị: “Cùng đi xem « Onepunch-Man » đi! Cô chắc chắn sẽ thích Saitama!”
Nguyễn Thu Thu: “… Không, tôi không có hứng thú với kiểu đầu phản quang chói lòa đấy.”
Đang nói, Lâm Lợi gửi tin nhắn Nguyễn Thu Thu: “Trả một nửa số tiền, đảm bảo cô sẽ không bị Gia Trừng truy cứu trách nhiệm, thế nào?”
Nguyễn Thu Thu trực tiếp kéo y vào danh sách đen.
Bệnh tâm thần à, còn muốn cô trả lại một nửa?
Đến trưa, nhân viên của Gia Trừng lòng người bàng hoàng.
Liên tiếp có mấy người bị gọi vào nói chuyện, ai cũng rõ ràng, chắc chắn là liên quan tới vấn đề trò chơi mới. Nếu quả như có nội gián thật chỉ sợ là chuyện này vô cùng không xong rồi, cũng có quần chúng ăn dưa chế giễu chờ xem lúc nào thì Nguyễn Thu Thu bị gọi vào.
Chỉ ngắn ngủi mấy tiếng, Đồ Nam đã tóm ra được kẻ tung tin đồn nhảm. May là cậu đã phòng thủ khá nhiều, vừa đánh vừa xoa, rốt cục cũng bắt được quân cờ của Thụy Phương. Nội gián là người Nguyễn Thu Thu quen biết, là người của bộ phận thiết kế, Tiểu Phương.
Biểu hiện Tiểu Phương vẫn coi như không tệ, chỉ là chậm chạp không thể thăng chức, khiến cho cô ta oán niệm sâu đậm, không biết từ lúc nào đã liên thủ với Thụy Phương.
Trước đó, bản thảo thiết kế của Gia Trừng đã xảy mấy lần tai nạn nhỏ nhỏ, may mắn đã bị nhanh chóng. Hiện nay liên hệ với nhau, rõ ràng là bút tích của Tiểu Phương, bị Đồ Nam ép hỏi, cô ta mới lắp bắp thừa nhận.
Cô ta biết chuyện Nguyễn Thu Thu phản bội công ty, thù mới hận cũ, thống khoái hết sức nên đã làm theo lời của Thụy Phương, ở phòng giải khát tung ra tin đồn. Bọn họ đều cho là mục tiêu chủ yếu của công ty sẽ vào kẻ cầm đầu tiết lộ bản thảo cũng chính là Nguyễn Thu Thu, ai có thể ngờ tới đối phương ngược lại bắt đầu nắm chặt người tung tin đồn nhảm.
Đối mặt với nét mặt nghiêm khắc của Đồ Nam, Tiểu Phương thất kinh nói: “Không thể nào! Chắc chắn là Nguyễn Thu Thu trộm bản vẽ của công ty! Các người vì sao không truy cứu gì cô ta, chuyện này không công bằng!”
Trên mặt Đồ Nam không có ý cười ôn hòa của thường ngày nữa, lông mày nhíu chặt lại.
” Việc nào ra việc ấy, hành động của cô sẽ phải gánh chịu trách nhiệm pháp lý, về sau đừng mong có thể làm việc trong ngành này nữa, Tiểu Phương, sao cô lại hồ đồ như vậy?”
Tiểu Phương bị dọa đến sắc mặt trắng bệch.
“Là tôi có lỗi, tôi sai rồi, tôi thật sự không nghĩ tới chuyện sẽ nghiêm trọng như vậy, van cầu ngài tha thứ tôi đi, tôi không muốn rời khỏi Gia Trừng!”
Đối diện với dự cầu xin tha thứ của cô ta, Đồ Nam thờ ơ: “Thu dọn đồ của cô về Thụy Phương đi, nơi này không phải nhà của cô.”
Thuận tiện diệt trừ xong nột gián trong công ty khiến cho Đồ Nam có thể thở phào nhẹ nhõm. Nếu như dựa theo kế hoạch lúc đầu, sau game này Tiểu Phương sẽ có thể được thăng chức tăng lương, biết càng nhiều chuyện cơ mật. Chỉ là không biết trong công ty còn có bao nhiêu loại người này tồn tại, thật sự là khiến người ta không thể nào yên tâm nổi.
Vừa nghĩ tới người nào đó còn ngủ ở nhà, Đồ Nam liền oán niệm sâu đậm. Không vui a, cậu cũng muốn làm ông chủ phủi mông như vậy hu hu hu!
Tiểu Phương khóc lóc ôm một rương đồ rời đi, trên dưới công ty, tin bát quái truyền đi nhanh chóng, đám người nghị luận ầm ĩ.
Chưa đến vài phút, Nguyễn Thu Thu liền được mời đến văn phòng Đồ Nam.
Các nhân viên ngồi ở văn phòng xôn xao, có người kìm không được lòng hiếu kỳ, giả bộ như đi toilet, đi ngang qua văn phòng Đồ Nam. Cách lớp kính mờ, bọn họ khiếp sợ nhìn thấy Nguyễn Thu Thu- người vốn nên bị phê bình đang ngồi chễm chệ trên ghế, mà Đồ tổng tiêu sái anh tuấn của bọn họ lại cúi đầu khom lưng, trên mặt chất đống ý cười, dâng cà phê cho đối phương???
Các nhân viên nhìn thấy một màn này: “!!!”
Trời ạ, bọn họ rốt cuộc đã nhìn thấy cái gì vậy!
*
Cùng lúc đó.
Phó tổng Thụy Phương còn chưa nhận được tin tức mới nhất đến từ Tiểu Phương.
Hắn chỉ biết bây giờ Gia Trừng đang tra rõ nội gian, ả phụ nữ tham lam kia chắc hẳn cũng không có kết quả gì tốt.
Hắn đứng ở văn phòng, một tay nắm lấy gậy đánh golf cười lạnh.
“Trời giá rét, để cho Gia Trừng phá sản đi.”
***Lời editor: Theo ý kiến số đông, tui sẽ để Trình Tuyển tỏ tình rồi đổi xưng hô. Ngày đấy còn xa lắm <( ̄︶ ̄)>